Hai hai.

Nếu người ta ở đúng một nơi và nghĩ về một nước Mỹ qua báo chí và phim ảnh, thì khi đến tận nơi và trải nghiệm cuộc sống thực sự, có lẽ họ sẽ thấy nước Mỹ trong tưởng tượng và nước Mỹ ngoài đời là hai vũ trụ song song. Chẳng hạn như, bạn có thể sống ở một nước Mỹ mà điện lúc có lúc không, internet gần như không có, nước rửa đít khi đi vệ sinh thì chắc chắn không tồn tại, và người ta vẫn sống qua mùa đông với củi. Nhà của Ted, bạn trai nàng, chính là một căn nhà như vậy.

Ấy là một căn nhà gỗ, nằm ở bìa rừng. Mấy tháng trước, bố Ted đã chặt rất nhiều củi để tích trữ sẵn cho mùa đông.

Một đêm nọ, đánh xe ra khỏi nhà, Ted bỗng hét lên: “Chết tiệt!” Trước sự ngơ ngác của nàng, Ted giải thích thêm: “Gấu bới tung cả thùng rác lên kia kìa!” Nói đoạn, anh bèn ra khỏi xe, lia đèn pin tán loạn, và nhặt rác bỏ vào thùng. Thư lấy làm sợ lắm. Nàng không dám ra khỏi xe, bởi nàng biết chắc rằng nếu gấu có xuất hiện thì nàng chỉ tổ làm vướng chân Ted thêm mà thôi. Anh sẽ phải cứu nàng chẳng hạn. Nàng cũng cầm đèn pin lia các hướng để làm gấu e dè hơn.

Đang nhặt rác, bỗng Ted nghe một tiếng thở mạnh trước mặt. Anh giật thót mình và ngay lập tức gồng người lên và hét to (tiếng hét ấy làm anh bị mất giọng trong mấy ngày tiếp theo). Con gấu đứng im quan sát, rồi quay đầu đi mất.

– Em, nếu em gặp gấu, thì đầu tiên em phải làm mọi cách để trông to lớn hơn. Giang tay chân ra, cầm thêm thanh củi hay cái gì đó. Và phải hét to vào. Gấu thường không thích cái gì trông dữ tợn, mà nó chỉ thích vờn những cái gì nhỏ bé thôi. Còn nếu nó đã vờn em rồi, thì em phải giả chết. Cơ hội sống sót của em khi em giả chết sẽ cao hơn, mà tất nhiên vẫn có nhiều khả năng em sẽ chết. – Ted nói khi lên xe đi tiếp, giọng anh nghe đã bắt đầu lạc.
– Ngoài gấu ra thì em còn phải lo cái gì nữa không? – Thư hoang mang.
– Có nhện độc. Với cả rắn độc. Nhưng bọn nó thường chẳng làm gì em, nếu em không động đến chúng nó.

Ấy là một vài đặc sản của quận Humbolt ở California. À, còn một đặc sản nữa, cái này thì ăn được: các bữa ăn nấu trên lò sưởi vào khi mất điện.

Một tối nọ, nhà bỗng dưng cúp điện. Đúng lúc nàng lên cơn thèm ăn.

– Làm sao bây giờ? Em chưa kịp nấu bữa tối
– Em có thể nấu trên lò sưởi ấy! Mang chảo đặt lên rồi cứ nấu bình thường thôi.

Thư bèn nhóm lửa. Nàng đã từng học qua một khoá học “Tồn tại nơi hoang dã” (Wilderness survival) trên một nền tảng giáo dục trực tuyến tên là Masterclass, trong đó có nhóm lửa, nhưng chỉ khi tới Mỹ nàng mới có dịp dùng đến kỹ năng này. Nàng đeo thêm một cái đèn pin lên trán và ướp thịt bò và rau củ với nước mắm Việt Nam. Nàng bỏ đồ ăn vào chào, đặt lên lò sưởi. Thế mà cái chảo cũng sôi được. Nấu thêm một nồi nước dùng gà, thế là cả nhà có một bữa tối tươm.

Đặt chân đến Mỹ, nàng lại thích nấu nướng. Các căn bếp Mỹ có rất nhiều đồ ăn. Chúng như những cái thư viện có thể ăn được. Nàng thích nhất bếp nhà mẹ Ted. Bà ấy là một người phụ nữ hippy thích sưu tầm đủ thứ trên đời. Căn nhà của bà có những tông màu pastel mà nàng yêu thích. Nó được xây từ những năm 1950. Bếp của bà ấy trông như phim trường để người ta quay những bộ phim vintage. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những viên pha lê, hôn xuống nền nhà những nụ hôn bảy màu sắc.

Ở Mỹ, nàng hết nấu phở, bông cải xào thịt bò, rồi nấu Mac and Cheese, rồi làm hamburger kiểu Mỹ. Chán nấu thì nàng đi hái dâu. Mỗi ngày, nàng đi ra trước cửa nhà, hái đầy mâm xôi đen và dâu huckleberry. Mới đầu, cứ nhìn thấy quả nào đen thì nàng đều hái, hái đẫy túi thì nàng xuống ép chúng lấy nước và pha với mật ong uống. Nhưng sau đó, nàng biết chọn lọc hơn. Chỉ khi chúng trở nên rất mọng và chỉ cần chạm nhẹ tay cũng rụng ra, nhưng chưa kịp chín rũ và héo nẫu, thì nàng mới chọn mang về. Những quả chín đủ sẽ có vị ngọt, còn những quả chín non sẽ rất chua.

Trong siêu thị, mỗi hộp dâu có giá khoảng sáu đô-la Mỹ. Vậy mỗi ngày nàng đã tiết kiệm được khoảng sáu đô la – với sự rảnh rỗi và hăm hở quyết tâm vặt trụi các bụi dâu rừng.

Chỉ có một vấn đề: cô chó Daisy cũng chạy theo khắp nơi và liên tục dụi đầu vào những bụi cây dâu huckleberry, làm những quả chín đủ rụng lả tả xuống đất. Daisy là một cô chó lạ: nó dường như là con chó duy nhất cũng thích ăn dâu.

Gần như ngày nào Ted cũng đưa nàng vào phố. Anh sẽ thả nàng ở một con phố nào đó và đi làm. Gọi là “phố”, nhưng đó cũng là một thị trấn vắng vẻ. Những cửa hàng bán đồ phù thuỷ lác đác, điểm xuyết bên những cửa hàng quần áo chẳng mấy khi hoạt động. Mùi cần sa nở ra và tan biến theo những bóng người rải rác đi ngang đường.