Hai ba.

Harbin hot spring là nơi anh đưa nàng đến ngay sau khi đón nàng ở sân bay San Francisco. Họ ở đó hai ngày.

Đầu tiên, anh dựng lều. Lều đặt ở vị trí khuất sau những bụi rậm và bên cạnh một con suối róc rách. Anh treo một chiếc lồng đèn (chạy bằng pin). Sau đó họ đi tắm.

Harbin hot spring là một khu quần thể gồm các bể suối khoáng nóng và lạnh ở các nhiệt độ khác nhau. Nó nằm trong một thung lũng mà xung quanh là những ngọn núi đẹp.

Ở đó, người ta tắm tiên. Tức là không ai mặc gì. Mới đầu nàng cũng ngại lắm, mà cũng phấn khích. Nàng đảo mắt nhìn quang cảnh (nhưng thực ra là nhìn lén người ta). Một cậu thanh niên k-hoả thâ-n tiến tới làm quen:

– Em mới đến lần đầu à?
– Vâng. Sao anh biết vậy?
– Thì thấy em nhìn khắp nơi và có vẻ ngại, dễ biết lắm mà. Anh là Gary!
– Em là Thư! Em đi du lịch ngang qua đây thôi.
– Anh làm ở khu sản xuất rượu vang cách đây mấy tiếng đi ô tô. Nếu em thích thì em qua khu anh chơi nhé!
– Ồ em cảm ơn anh, em thực ra không phải đi du lịch một mình. Em đi với bạn, mà anh ấy đang ở đâu đó quanh đây.
– Ầy – Gary thất vọng.

Ted trần trụi tiến vào bể ngâm.

– Ted, ở đây người ta có gạ gẫm nhau không?
– Never. Đây không phải chỗ như thế!
– Thế cái cậu kia vừa rủ rê em về nhà cậu ấy chơi là như thế nào? Làm quen bình thường hay kiểu gì?

Ted đảo mắt “check hàng” cậu thanh niên Gary (mà nàng đoán cậu ta kém tuổi nàng) và nói:

– Nếu là gạ gẫm thì buồn cười phết đấy nhỉ! Kiểu như là “em ơi, anh không làm hàng đâu, hãy nhìn đây, đây là những gì em sẽ nhận được!” – Họ cùng cười khúc khích.

Chưa bao giờ trong đời, Thư được nhìn thấy nhiều “mặt hàng” như vậy. Già trẻ trai gái trắng đen. Nàng phát hiện ra “quả mông Spongebob” trong ảnh chế là có thực: hai lát mông vuông thành góc cạnh như hai lát bánh mì vuông, như thể chúng đang chờ phết bơ lên để úp lại với nhau ấy.

Thế nhưng mục đích của chuyến đi đến khu suối khoáng Harbin không phải là để Thư “bổ mắt” hơn. Nó là để giúp nàng thích nghi với múi giờ theo một cách khốc liệt.

Trong các khu bể ngâm đa dạng về nhiệt độ của mình, Harbin đặc biệt có hai bể ngâm linh thiêng: một bể nóng 46 độ C, và một bể lạnh 15 độ C. Không ai được nói gì ở hai bể này. Cách thức là người ta cần phải ngâm trong một bồn này, rồi qua ngâm ở bồn còn lại, và cứ đảo đi đảo lại nhiều vòng cho đến khi họ cảm thấy chóng mặt, lảo đảo và gần như ngất đi, thì sẽ đến một lúc nào đó họ đạt một trạng thái phúc lạc. Lúc ấy, cơ thể của họ sẽ được khởi động lại, họ khoẻ khoắn hơn. Mỗi lần về Mỹ, Ted đều đến đây để “restart” lại cơ thể bằng cách này. “Diệt luôn cả virus đấy”, anh bảo.

Rời bồn ngâm ở nhiệt độ cơ thể, Thư nắm lấy tay Ted bước vào bể nóng. Trải nghiệm ấy có lẽ tương tự với việc ngâm mình trong vạc dầu ở Địa ngục. Nước nóng ấy cũng phun từ nguồn dưới núi lửa mà lên. Nàng cố gắng nhấn từng milimet của mình xuống nước, bắt đầu từ ngón chân cái. Tay nàng bám vào thành bể, không dám bước mạnh xuống. Chỉ cần một ai đó đi xuống bậc thang, dòng nước bỏng ấy lại quấn vào thân nàng làm nàng cảm giác như bị cháy xém vậy.

“Đừng lo, em chỉ nóng thôi, chứ sẽ không bị bỏng”, Ted thì thầm. Khuôn mặt của anh cũng đanh lại. Anh cũng đang phải gồng mình chống chọi với làn nước nóng.

Từng bước một, Thư cắn răng tiến về Ted và nép vào trong ngực anh. Nàng cảm thấy mong manh, bị lột trần, và bị tra tấn.

Được cái, nàng cũng rất ngoan. Với Ted, nàng tin tưởng hoàn toàn và gần như không bao giờ kháng cự. Dường như Ted có thể cảm nhận được ngưỡng chịu đựng của nàng và luôn tìm cách để khuyến khích nàng vượt qua ranh giới, nhưng luôn kịp nhận biết khi nào cần dừng lại.

– Được rồi, giờ mình sang bể lạnh thôi! – Anh nói nhỏ.

Họ lại dắt díu nhau vào bể lạnh. Làn da đỏ rực của nàng chưa kịp đỡ rát thì phải tiếp xúc với bể nước lạnh thấu xương. Hai hàm răng siết lại với nhau, nàng không dam ho he gì ngoài việc cố làm theo những gì Ted bảo. Để xem mình chịu được đến đâu!

Cứ như thế, họ rời bể này để gieo mình vào bể kia. Thư nhận ra rằng khi thời gian ở trong một bể lâu hơn, thì ngưỡng chịu đựng ở bể còn lại cũng lâu hơn. Đến vòng thứ ba thì nàng bắt đầu cảm thấy thế giới xung quanh quay vòng vòng. “Cố chịu thêm một lúc nữa, đến khi em lạnh đến độ răng va lập cập vào nhau, thì mình sang bể nóng nhé!”

Một lúc sau, nàng lạnh đến co giật. Ted lại đỡ nàng đi tiếp. Lần này thì nàng không còn nhìn thấy đường nữa. Nàng nhắm mắt bám vào Ted mà lết đi từng bước.

Ngâm mình trong bể nóng, nàng dần lấy lại được thăng bằng, và nàng bỗng thấy lâng lâng. Mọi thứ đều nhẹ bẫng và thông suốt. Mũi của nàng bỗng thính hơn và họng nàng cảm thấy mát lành chưa từng có. Có lẽ đó chính là trạng thái “phúc lạc” mà mấy người trước bảo, hoặc cũng gần được đến như vậy.

Nàng bước vào phòng xông hơi và ngủ một mạch. Ted vẫn tiếp tục lảo đảo giữa những bể suối khoáng.

Ngày hôm sau, họ thực hiện lại lần nữa. Dù rằng vẫn khốc liệt, nhưng nàng biết nàng có thể vượt qua. Hai bể này được bài trí một cách thiêng liêng, giữa vùng rừng rậm rạp. Một bức tượng Quan thế âm Bồ Tát yên bình kế bên bể lạnh. Ted và Thư leo lên trên các bậc thang cao hơn nữa, cuối cùng nàng nhìn thấy mình ở trong một bức tranh thần thánh, nơi nàng và anh đang hái dâu rừng và trên người không mảnh vải. Địa đàng, chính là Địa đàng!

***

– Cuối cùng thì nàng có thích Harbin không? – Danny, bạn thân của Ted hỏi.
– Không, nàng có vẻ không thích – Ted đáp.
– Ồ, em thích chứ, ở bể bơi nhiệt độ cơ thể check hàng vui mà! Lần sau có dịp em vẫn đi! – Thư hồ hởi.

(Harbin hot spring không cho chụp ảnh, nên nàng lấy ảnh từ trên mạng)